JW subtitle extractor

Anh Trent Lippold: Người bất toàn vĩ đại nhất đã từng sống—Lễ mãn khóa thứ 158 của Trường Ga-la-át

Video Other languages Share text Share link Show times

Cuộc đời của ông rất ấn tượng.
Những gì ông để lại
cũng ấn tượng không kém.
Chúng ta có thể học được gì
từ đời sống và di sản
mà Giăng Báp-tít để lại?
Hãy cùng xem.
Mời anh chị mở đến sách Giăng
và cùng đọc nơi câu 27 và 28.
Giăng 3:27, 28.
“Giăng trả lời:
‘Một người chẳng nhận được gì
nếu không được ban cho từ trời.
Các anh làm chứng rằng tôi đã nói:
“Tôi không phải là Đấng Ki-tô,
nhưng tôi được sai đến trước đấng ấy”’”.
Ở đây, Giăng đang nói
với các môn đồ của mình
và ông đang làm rõ một điểm,
một điểm mà ông từng nói
nơi Lu-ca 3:16
là ông có một vai trò.
Ông nói:
“Tôi không phải là Đấng Ki-tô,
nhưng tôi được sai đến trước đấng ấy”.
Vậy ông có một vai trò,
nhưng là vai trò nhỏ trong
một nhiệm vụ quan trọng.
Vậy vai trò của ông là gì?
Thật ra, vai trò của Giăng đã được
một thiên sứ báo với cha ông
từ trước khi ông sinh ra.
Rõ ràng, ông là tiếng kêu gọi
mà nhà tiên tri Ê-sai đã báo trước
và ông cũng là người mà
Ma-la-chi báo trước
sẽ là nhà tiên tri Ê-li-gia.
Một người nhận được vai trò
quan trọng như vậy
thì sẽ thực hiện vai trò tiên tri
của mình ở đâu?
Hẳn anh chị nghĩ Giê-ru-sa-lem
sẽ là một nơi lý tưởng.
Nhưng không.
Nơi mà Giăng thực hiện
vai trò của mình
là trong hoang mạc
Ông là tiếng người kêu gọi trong hoang mạc.
Là người Na-xi-rê,
Giăng phải kháng cự một số điều
có thể cám dỗ mình
và tập trung vào vai trò mà mình được giao.
Ông phải hy sinh một số điều
trong đời sống
mà người khác được hưởng
để có thể thực hiện vai trò của mình.
Vậy Giăng làm công việc nào?
Giăng là một nhà tiên tri mà không
làm dấu lạ hay phép lạ nào.
Nhưng Giăng làm một điều có lẽ
còn quan trọng hơn.
Giăng được tiên tri trước
là sẽ làm cho lòng người ta trở lại.
Luật pháp là gia sư dẫn đến Đấng Ki-tô.
Vậy vai trò của Giăng
là dẫn dân chúng trở lại
với Đức Giê-hô-va
để chấp nhận Đấng Mê-si.
Di sản mà Giăng Báp-tít để lại
cho chúng ta, cho anh chị,
đó là gắn bó với nhiệm vụ
hay nhiệm sở của mình,
hết lòng chấp nhận nhiệm vụ ấy
và thực hiện hết khả năng của mình.
Hãy cùng xem thêm nơi Giăng 3:29, 30.
Trong câu 26, các môn đồ của Giăng
đến nói với ông rằng
“hết thảy đều đến cùng người”,
tức Chúa Giê-su.
Các môn đồ của Giăng không muốn thấy
người khác cao trọng hơn thầy của mình.
Nhưng xin anh chị hãy lưu ý
câu trả lời của Giăng Báp-tít
nơi câu 29.
Ở đây ông dùng một minh họa:
“Người có cô dâu là chú rể.
Còn bạn của chú rể,
khi đứng bên cạnh
và nghe tiếng chú rể thì rất vui mừng.
Vậy, niềm vui của tôi đã được trọn vẹn”.
Niềm vui của Giăng
đến từ việc thi hành vai trò
hay nhiệm vụ của mình.
Điều này cho thấy Giăng rất khiêm nhường.
Ông không cạnh tranh với Chúa Giê-su.
Vai trò quan trọng của Chúa Giê-su
không làm lu mờ vai trò của Giăng.
Giăng là người thỏa lòng
với vai trò của mình.
Sự thỏa lòng phát triển
trong đất khiêm nhường
và được nuôi dưỡng bởi lòng biết ơn.
Hãy học cách vui với người khác
và vui cho người khác.
Hãy lưu ý Giăng nói tiếp nơi câu 30.
“Đấng ấy phải tiếp tục gia tăng,
còn tôi phải tiếp tục giảm bớt”.
Giảm bớt.
Giăng biết là nhiệm vụ của ông sẽ kết thúc
từ từ, từng bước một.
Nhiệm vụ đặc biệt của ông có khởi đầu
thì cũng sẽ có kết thúc.
Đôi khi việc hiểu là mọi điều
đều có sự kết thúc
và thỏa lòng với vai trò
khiêm tốn của mình
sẽ giúp giảm bớt nhiều căng thẳng.
Vậy Giăng biết nhiệm vụ của ông sẽ kết thúc,
nhưng có lẽ ông không biết nó sẽ
kết thúc sớm đến mức nào.
Nhiệm vụ của Giăng đạt đỉnh điểm
khi Chúa Giê-su chịu phép báp-têm.
Khi đó, Giăng đã thi hành
nhiệm vụ được sáu tháng.
Sáu tháng sau đó, Giăng bị
Hê-rốt An-ti-ba bỏ tù
và thế là kết thúc.
Phải vậy không?
Hãy cùng tôi mở đến Mác chương 6.
Mác chương 6 và cùng đọc câu 20.
Câu này nói về lúc Giăng Báp-tít
đang ở trong tù.
Câu 20 nói:
“Hê-rốt biết Giăng là người công chính,
thánh thiện nên sợ và che chở ông.
Mỗi lần nghe Giăng nói,
Hê-rốt không biết phải làm gì
nhưng vẫn vui lòng nghe”.
Theo một nghĩa nào đó,
dường như Hê-rốt thông cảm
với hoàn cảnh của Giăng
và vui lòng nghe Giăng nói.
Ông nhận biết Giăng không phải
một người tầm thường,
vì thế ông vui lòng lắng nghe Giăng.
Giăng đã nói gì với Hê-rốt An-ti-ba?
Hẳn Giăng không bỏ lỡ cơ hội
để nói về chân lý, hay sự thật.
Điều quan trọng không phải là Hê-rốt
có thể làm gì cho Giăng,
mà là điều Giăng có thể làm cho Hê-rốt.
Giăng vẫn là tiếng của người trong hoang mạc.
Ông đang làm gì?
Ông đang nói với Hê-rốt An-ti-ba
để giúp Hê-rốt ăn năn,
nhận được lòng thương xót
của Đức Chúa Trời,
chấp nhận Đấng Ki-tô và được sống.
Giăng vẫn là tiếng người kêu gọi
trong hoang mạc.
Vậy hoàn cảnh của anh chị có thể thay đổi,
nhưng hãy luôn nói sự thật.
Hãy trung thành với nhiệm vụ được giao.
Ít nhất dựa trên những gì
Kinh Thánh ghi lại
thì chúng ta biết là
sau khi thánh chức của
Giăng Báp-tít kết thúc,
Chúa Giê-su nói nhiều hơn về ông
so với lúc ông còn sống.
Nhưng hãy lưu ý khoảng một năm
sau khi Giăng Báp-tít bị bỏ tù,
Chúa Giê-su đã nói gì về ông
nơi Ma-thi-ơ chương 11.
Ma-thi-ơ 11:7:
“Khi họ đi rồi, Chúa Giê-su bắt đầu
nói với đoàn dân về Giăng:
‘Anh em ra hoang mạc để xem gì?
Để xem cây sậy phất phơ trước gió chăng?’”.
Cây sậy
là một cây thường thấy ở
bên bờ sông Giô-đanh.
Ý của Chúa Giê-su là gì?
Giăng không phải là một người tầm thường.
Người ta ra hoang mạc để gặp
một người vô cùng đặc biệt.
Họ sẽ không bỏ công chỉ để
gặp một người tầm thường.
Đoàn dân lũ lượt
kéo đến hoang mạc để xem Giăng Báp-tít.
Quả thật, ông là người vô cùng đặc biệt!
Ông có phất phơ trước gió không?
Không. Giăng kiên định,
ngay thẳng và vững vàng.
Và hơn thế nữa, hãy xem Chúa Giê-su
nói gì trong câu 11.
“Quả thật tôi nói với anh em,
trong số những người lọt lòng mẹ
và được phái đến với dân chúng,
không ai lớn hơn Giăng Báp-tít”.
Thánh chức của Giăng đã kết thúc.
Không giống như Ê-li-gia và Môi-se,
thánh chức của ông không kết thúc
trong sự huy hoàng.
Ông đã bị xử tử trong năm mà
Chúa Giê-su nói những lời ấy.
Và điều đó nhắc chúng ta về
một sự thật quan trọng:
Những đặc ân quý giá có thể kết thúc,
là những đặc ân mà mình
đã dành cả đời để cống hiến.
Mọi người có thể nhớ
và nói tốt về anh chị
và có thể anh chị không biết.
Nhưng không sao.
Đó không phải lý do mình phụng sự.
Nhưng di sản của anh chị vẫn còn giá trị.
Hãy xem câu cuối
là những lời mà Chúa Giê-su
nói nơi Giăng chương 10.
Câu 39 cho biết.
Chúa Giê-su vừa rời khỏi nơi ấy
vì người ta tìm cách giết ngài.
Câu 40 nói:
‘Ngài lại ra đi và
qua bên kia sông Giô-đanh,
đến nơi Giăng
làm báp-têm cho ngài’.
Chúng ta đã thảo luận câu này trong lớp.
Đây là một nơi đặc biệt,
nhắc Chúa Giê-su nhớ về Giăng,
nhớ về những gì ông đã làm,
nhớ về người bạn của ngài.
Nhưng hãy xem câu 41 và 42:
“Nhiều người đến cùng ngài,
họ nói với nhau:
‘Giăng không làm dấu lạ nào
nhưng mọi điều Giăng nói
về người này đều đúng’.
Tại đó có nhiều người
đặt đức tin nơi ngài”.
Tiếng trong hoang mạc,
tức di sản của Giăng Báp-tít,
vẫn còn có giá trị.
Nhờ những gì ông đã làm
mà nhiều người có thể
đặt đức tin nơi Chúa Giê-su Ki-tô.
Từ vai trò, đến niềm vui và
thậm chí cái chết của ông,
toàn bộ đời sống đặc biệt của Giăng Báp-tít,
dạy chúng ta trung thành phụng sự
với sự thỏa lòng và niềm vui
trong bất cứ nhiệm vụ nào,
cho dù nhiệm vụ đó ngắn hay dài.
Ông là tấm gương để chúng ta học hỏi,
trân trọng
và noi theo.
Chúa Giê-su gọi Giăng Báp-tít
là “ngọn đèn cháy sáng”.
Nhờ thần khí thánh, ông chiếu sáng,
dẫn người ta đến với đến với Đấng Ki-tô
và Đức Chúa Trời vinh hiển.
Đó là di sản của người bất toàn
vĩ đại nhất đã từng sống.